[Dịch]Chí Tôn Hồn Sư: Phế Vật Nghịch Thiên - Sưu tầm
Chương 1 : Phế Vật Phượng Khuynh Ca
.
Nhật Nguyệt Đại lục, nơi mỗi người sinh ra đều có hồn ấn, thời điểm năm tuổi hồn ấn sẽ được giác tỉnh tạo thành võ hồn. Đồng thời, lấy tu luyện hồn lực làm chính. Võ hồn chia làm thú võ hồn và khí võ hồn. Trong đó lấy thú võ hồn xưng vương, mà khí võ hồn ngoại trừ những võ hồn hệ bổ trợ và hệ tấn công võ hồn vũ khí thì khí võ hồn phế vật nhất chính là hệ thực vật võ hồn, vô công, vô thủ.
Nhật Nguyệt Đại lục chia làm ba quốc gia : Thiểm Vân quốc, Minh Hòa quốc và Thương Long quốc. Thương Long quốc ngoại trừ nhóm quý tộc tông thất thì đứng đầu là tứ đại thế gia, lần lượt : Phượng gia, Mộ Dung gia, Lam gia và Nạp Lan gia. Mà Phượng gia sở dĩ đứng đầu vì đó là nơi bước ra nhiều hồn sư hệ thú võ hồn nhất đồng thời đời đời gia chủ võ hồn đều là phượng hoàng thuộc tính. Bất quá cách đây mười mấy năm, đại tiểu thư Phượng Vĩ Cầm của Phượng gia đi ra ngoài lịch lãm mấy năm thời điểm trở về lại mang theo một nữ hài tử gọi là Phượng Khuynh Ca sau đó nàng ta liền biến mất.
Phượng Khuynh Ca ở Phượng gia không có phụ mẫu song lại được gia chủ Phượng gia Phượng Bình yêu thích. Đáng tiếc khi nàng ta năm tuổi giác tỉnh võ hồn nhưng lại là Mạn Đà La Diệp, một phế võ hồn hệ thực vật, hồn lực cũng chỉ ở mức phàm giai. Điều này khiến mặt mũi Phượng gia bị tổn hại trầm trọng, mặc dù Phượng Bình vẫn che chở cho nàng song Phượng Bình bề bộn nhiều việc, đám người Phượng gia luôn nhân lúc hắn không có mặt liên tục ức hiếp Phượng Khuynh Ca.
Tuy vậy, thuở nhỏ Phượng gia từng đính ước Phượng Khuynh Ca với tam hoàng tử của Thương Long quốc gọi là Long Mạc Phong, dĩ nhiên Long Mạc Phong đến nay vẫn không có chấp nhận vị hôn thê này. Cách đây hai ngày, Long Mạc Phong đã đến Phượng gia từ hôn còn nói người hắn muốn thú là đường muội của Phượng Khuynh Ca, Phượng Tề Vân – thiên tài đã tấn cấp Đại Hồn Sư khi mới mười hai tuổi.
Phượng Khuynh Ca biết chuyện bởi vì một mảnh chân tình với Long Mạc Phong nên không chịu nổi, cuối cùng nhảy xuống hồ tự sát. Đây chính là chuyện chấn động cả Lưu Tinh thành suốt hai ngày nay !
Mà nhân vật phong vân đó hiển nhiên vẫn đang an an ổn ổn ngồi ngắm cảnh bên bờ hồ.
“ Tiểu nha đầu, ngươi hiện tại đã đạt đến cấp bậc hồn sư, nếu như không nhanh chóng tìm hồn hoàn thì ngươi tư chất tốt cách mấy cũng chỉ vô dụng.” Một thanh âm non nớt bỗng vang lên từ trong tinh thần chi hải khiến hứng thú ngắm cảnh của Phượng Khuynh Ca hoàn toàn biến mất.
Phượng Khuynh Ca hiện tại vốn không gọi là Phượng Khuynh Ca mà là Phượng Tịch – truyền nhân của một cổ võ thế gia ở thế kỉ 21. Bởi vì nàng say mê cổ võ, bỏ bê chính sự khiến muội muội của nàng cấu kết với đám môn lão hợp lực giết chết nàng. Thời điểm mở mắt, nàng đã thấy mình xuyên đến Nhật Nguyệt Đại lục, trở thành Phượng Khuynh Ca. Ngoài ra, nàng thế nhưng còn mở ra phong ấn linh hồn trên người Phượng Khuynh Ca, giải phóng tiên thiên mãn hồn lực cùng với võ hồn thứ hai của khối thân thể này : thú võ hồn thuộc tính băng – Băng Phách Ngân Long Thánh Vương. Trong tinh thần chi hải của nàng cũng xuất hiện thêm một linh hồn, hắn tự xưng là Xích Long, đã phụ sinh trên người Phượng Khuynh Ca mười mấy năm chỉ là vì bị phong ấn nên không tài nào xuất hiện. Giọng nói vừa rồi chính là giọng nói của hắn.
Phượng Khuynh Ca vứt một ít thức ăn cho cá xuống hồ, thản nhiên truyền âm : “ Ta cũng rất muốn ra ngoài nhưng hiện tại gia gia sợ ta nghĩ quẩn, ta thực không có cách nào.” Nói đến gia gia nàng chợt mỉm cười, đời trước nàng là truyền nhân của cổ võ Phượng gia, mẫu thân nàng mất sớm chỉ còn mỗi phụ thân nhưng phụ thân lại vô cùng nghiêm khắc, hai mươi mấy năm nàng cảm nhận được chỉ có sự đối đãi lạnh như băng cùng với huấn luyện địa ngục. Vì vậy đời này tuy xuyên đến trên người Phượng Khuynh Ca – kẻ bị gọi là phế vật, nàng tuyệt không cảm thấy khổ sở bởi đối với nàng tình cảm gia đình mới là thứ chân chính vô giá. Hôm qua gia gia cũng đã nói với nàng, tuy không biết phụ thân nàng là ai, mẫu thân nàng vì sao mất tích nhưng có thể họ vẫn còn sống. Dù chỉ là có thể nhưng nàng không nản lòng, nếu nàng đã sống lại thì nàng chính là Phượng Khuynh Ca, phụ mẫu nàng nhất định sẽ tìm thấy bọn họ !
Xích Long hừ một tiếng : “ Lão già kia đúng là phiền phức, nếu không phải hiện tại sợ làm tổn thương ngươi, ta chỉ cần xuất ra một cọng lông cũng đủ đè chết hắn !”
Phượng Khuynh Ca nheo nheo mắt, nàng từng hỏi lai lịch của Xích Long nhưng hắn không hề tiết lộ. Hắn chỉ nói linh hồn hắn tương liên với nàng, đại khái xem như là võ hồn thứ ba của nàng. Điều này khiến Phượng Khuynh Ca có chút “thụ sủng nhược kinh”, không phải nói Phượng Khuynh Ca phế vật sao ? Hiện tại ngoại trừ Mạn Đà La Diệp và Băng Phách Ngân Long Thánh Vương còn thêm Xích Long, này chính là tam sinh võ hồn !
“ Ngươi thu liễm một chút đi, hắn là gia gia của ta a!” Nàng nhíu nhíu mày song như nghĩ đến gì đó nói : “ Xích Long, ngươi nói xem, này Mạn Đà La Diệp võ hồn thực sự có thể tìm kiếm hồn hoàn thích hợp sao ?” Tuy nàng có hai võ hồn nhưng Mạn Đà La Diệp là chấp niệm duy nhất của “Phượng Khuynh Ca”, nàng muốn dùng nó đánh bại tất cả những kẻ đã coi thường nàng !
Xích Long khinh thường : “ Trên đời này không có võ hồn phế vật chỉ có con người phế vật ! Ngươi yên tâm, có ta ở đây đừng nói là Mạn Đà La Diệp cho dù một cái khăn tay ta cũng sẽ giúp ngươi danh chấn thiên hạ !”
Phượng Khuynh Ca thoáng ngẩn người, đúng vậy, không có võ hồn phế vật chỉ có con người phế vật ! Nàng mỉm cười : “ Hảo, ta cùng với ngươi nhất định danh chấn thiên hạ !”
Đương lúc này ngoại viện vọng vào thanh âm hoảng sợ của Tiểu Thanh – nha đầu hầu hạ Phượng Khuynh Ca.
“ Ngũ tiểu thư, tiểu thư chúng ta còn đang tịnh dưỡng, xin tiểu thư tha cho.”
Đáp lại là giọng nói đầy ngạo mạn : “ Ngươi cái tiện nô dám ở đây cản đường bổn tiểu thư ? Ta giết ngươi !”
Phượng Khuynh Ca nhíu mày nhanh chóng rời khỏi thủy đình chạy ra ngoại viện, to giọng hô : “ Phượng Tề Vân ! Ngươi dừng tay !” Dứt lời liền nhanh chóng kéo Tiểu Thanh ra sau lưng.
Phượng Tề Vân vận một bộ hồng y, mái tóc cũng đỏ rực một loại hừng hực như lửa, tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng dung mạo đã vô cùng xinh đẹp. Bởi vì thiên phú cùng dung mạo này nên nàng được xưng tụng là một trong tứ đại thiên chi kiêu nữ của Lưu Tinh thành. Thấy Phượng Khuynh Ca, trong mắt Phượng Tề Vân không khỏi dâng lên một tia chán ghét : “ Như thế nào ? Phượng Khuynh Ca ngươi hôm nay còn muốn ra lệnh cho ta ?”
Đối lập với Phượng Tề Vân, Phượng Khuynh Ca vận một thân bạch y, khác với người của Phượng gia mái tóc nàng là màu bạc, chính vì điều này khiến Phượng gia càng xem nàng là kẻ ngoại tộc. Bất quá xét về dung mạo nàng còn xinh đẹp hơn Phượng Tề Vân mấy lần, thế nhưng vì danh hiệu phế vật khiến không ai thèm để ý đến mỹ ngọc dung mạo kia. Nay linh hồn thay đổi, thoạt nhìn Phượng Khuynh Ca vẫn đạm mạc nhưng khí tràng lại vô cùng mạnh mẽ, giống như liên hoa trong sương, thánh khiết mà cao ngạo.
“ Ta làm sao dám ra lệnh cho muội muội nhưng Tiểu Thanh là người của ta, nàng có sai cũng phải do ta trừng phạt.” Phượng Khuynh Ca hòa ái cười, một loại cười khiến người ta không kiềm được mà run rẩy. Dù sao đời trước nàng thích nhất là “phẫn trư ăn hổ”, vả lại quân tử báo thù mười năm không muộn, nàng trước mắt nhất định phải “nhẫn” !
Trước kia Phượng Khuynh Ca cũng theo vài người bạn học đọc một số tiểu thuyết, cái gì mà phế vật sau khi được nữ chính xuyên qua liền hào quang tỏa sáng, chưa có gì liền đánh thắng kẻ cao hơn mình tận mấy cấp bậc ! Căn bản là nằm mơ ! Phượng Tề Vân là thiên tài mười hai tuổi đã là Đại hồn sư, nay mười bốn tuổi đạt đến cấp 15 trong khi nàng chỉ mới là hồn sĩ còn chưa có hồn hoàn, muốn đánh thắng nàng ta ư ? Không thể nào !
Phượng Tề Vân trước kia ghét nhất là Phượng Khuynh Ca một bộ dạng nhu nhu nhược nhược nhưng lại được gia gia yêu thích, nay thấy nàng cười như vậy liền nhíu mày, lẽ nào Phượng Khuynh Ca thay đổi ? Không thể nào ! Nàng ta hừ một tiếng : “ Ngươi đừng giả ngớ ngẩn ở đây, không phải nói Phong ca ca từ hôn khiến ngươi muốn chết sao ? Đuối nước lâu như vậy vẫn không chết, đúng là tai họa di ngàn năm !”
Phượng Khuynh Ca thản nhiên cười : “ Đa tạ muội muội khen ngợi, ta nếu chết không phải phụ sự kỳ vọng của muội muội sao ?”
Phượng Tề Vân trừng mắt : “ Ngươi đừng mở miệng ngậm miệng đều là muội muội, bổn tiểu thư không có tỷ tỷ như ngươi ! Phượng Khuynh Ca, ngươi đừng tưởng có gia gia chống đỡ ngươi có thể ngông cuồng. Cho dù gia gia không đồng ý thì Phong ca ca cũng không phải người ngươi có thể mơ tưởng !”
Nguyên lai hai ngày trước Long Mạc Phong đến từ hôn Phượng Bình vẫn chưa có quyết định song vì chuyện này mà Phượng Khuynh Ca tự vẫn khiến Phượng Bình áy náy, quyết định không đồng ý đề nghị của Long Mạc Phong. Điều này không chỉ đánh vào mặt Long Mạc Phong còn đánh vào mặt Phượng Tề Vân !
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện